Tát Dã

Tác giả:Vu TriếtTên khác:撒野, Ngang tàng.

Đang xem: Tát dã ai là công

Thể loại:Đam mỹ, vườn trường, hiện đại, hiện thực, cường cường, HE.Tình trạng:Hoàn thànhGiới thiệu nội dung:Bắt đầu câu chuyện khi hai nhân vật chính 17 tuổi, cả hai đều ưa nhìn lại có đầu óc, giỏi âm nhạc lẫn thể thao + tài lẻ vô số, nhưng có lẽ cũng vì sở hữu quá nhiều ưu điểm nên hoàn cảnh của hai cậu cũng thảm mỗi người một cách khác nhau.

Một bạn là đứa con trái ý với cả nhà suốt mười mấy năm trời, cuối cùng biết được sự thật rằng mình là con nuôi, vậy là từ đó cậu trai thành thị nhà khá giả, dân top đầu trường chuyên đã phải bị đưa về một thành phố nhỏ xập xệ, làm học sinh ở một ngôi trường tầm thường, ở chung với những “người ruột thịt” ngập ngụa trong bế tắc và vòng xoáy gạo tiền.

Một bạn mới vừa 17 tuổi đầu đã là người tháo vát quán xuyết hết việc nhà, bố đã mất (trước đó ông này chuyên say xỉn, đánh đập vợ con), phải gánh vác chuyện + nuôi dưỡng một cô em gái bị tổn thương tinh thần, đèo bòng nốt một bà mẹ tính cách thất thường muốn níu kéo tuổi thanh xuân, không lo làm việc, chỉ lo hẹn hò hết trai này đến trai khác.

Oan gia ngõ hẹp, hai bạn với xuất phát điểm là hai thái cực, nhưng nhờ duyên số tréo ngoe nên dần dần cuốn vào nhau.

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu như thế…

Cảnh báo:Có Spoiler, đề nghị cân nhắc trước khi xem.Credit:Bản quyền hình ảnh thuộc về tác giả 曜年i.

Nội dung – 10/10

Tát Dãlà một bộ thanh xuân vườn trường, chí ít khi nhìn vào, chúng ta sẽ thấy được như vậy, tương tự như những bộ truyện khác của Vu Triết, thế giới củaTát Dãtrông rất bình dị, gần gũi nhưng cùng lúc đó, nó cũng thực đến mức khiến người đọc phải thổn thức không nói thành lời.

Câu chuyện bắt đầu từ một chuyến tàu đưa Tưởng Thừa từ thành phố đến với khu xưởng thép nghèo nơi quê xa, cậu là một con người đáng thương, sống mười mấy năm trên đời nhưng chưa bao giờ nhận được sự yêu thương từ gia đình. Còn Cố Phi, cậu là tiểu bá vương của xưởng thép, đánh nhau chưa bao giờ biết sợ là gì, cũng chưa bao giờ thể hiện mặt dịu dàng và bao dung với ai, vậy mà Tưởng Thừa lại là ngoại lệ. Hai người bọn họ là hai đường thẳng song song, người thành phố, kẻ thôn quê, vốn dĩ đã ấn định khó gặp được nhau. Nhưng rồi đến một ngày, biến cố xảy ra, từ hai đường thẳng song song, hai người bọn họ đã tiềm cận lẫn nhau và cùng nhau đi đến cuối đường.

Tác phẩm của Vu Triết từ trước đến nay đều luôn xuất sắc, mỗi một câu chuyện đều có những màu sắc riêng biệt, tuyến nhân vật cũng có những câu chuyện ẩn đằng sau mà nhiều người kể cả khi đọc xong cũng chưa chắc đã nhìn ra. Cá nhân mình đọc Đam Mỹ, BL, Shounen Ai hay Yaoi cũng không ít nhưng để đọc được đúng gu thì khó như bắc thang lên trời. Vu triết là một trong số ít tác giả có thể “vẽ” lên một thế giới chân thực mà cá nhân mình cảm thấy nó tồn tại ở ngoài đời.

*

Bắt đầu từSói Đi Thành Đôi, cho đến bây giờ làTát Dã, từ Biên Nam – Khưu Dịch, nay lại đến Cố Phi – Tưởng Thừa, hai cặp đôi này là hai cặp đôi mà mình có thể viết cả ngày cũng không chán. Tình cảm giữa bọn họ không chỉ đơn giản là tình yêu “cấm đoán” mà còn là tình thương của gia đình, là sự bù đắp cho sự thiếu khuyết trong tâm hồn của nhau.

Tát Dãkhông chỉ đơn thuần là một câu chuyện, nó còn là một hành trình dài cho sự trưởng thành của Tưởng Thừa và Cố Phi, từ hai con người lạ mặt, bọn họ đã trở thành người thân của nhau, trở thành một phần trong cuộc sống của người còn lại.

Nhân vật – 10/10

Tuyến nhân vật củaTát Dãkhá nhiều, nhất là tuyến nhân vật phụ, bọn họ đều đóng vai trò quan trọng không kém trong việc “thúc đẩy” quan hệ giữa Tưởng Thừa và Cố Phi, nhưng trong phần tuyến nhân vật này, mình chỉ đề cập đến một nhà ba người Tưởng Thừa – Cố Phi – Nhị Miêu thôi.

*

Một nhà ba người

*

Tưởng Thừa

Tưởng Thừa là nhân vật chính đầu tiên xuất hiện trongTát Dã, như đã nói ở trên, cậu là một con người đáng thương, khi sống tại thành phố, cậu chỉ là con nuôi nên không được nhận sự yêu thương từ gia đình. Sự thật này đến với cậu rất bất chợt, nó được ví như cọng rơm cuối cùng trên lưng con lạc đà, và cậu đã sập đổ hoàn toàn.

Từ nhỏ, Tưởng Thừa đã để lộ ra sự xuất sắc của mình, cậu là học bá, là đội trưởng đội bóng rổ, hơn nữa còn là người chính kiến, lại còn biết cả chơi đàn piano, nhìn chung thì cậu không thiếu bất cứ yếu tố nào của một “nhân vật chính” thứ thiệt ngoại trừ việc cậu luôn nóng tính và gắt gỏng. Mặc dù đã lớn nhưng trong con người Tưởng Thừa luôn tồn tại loại phản nghịch không thể nào thay đổi, vì thế nên quan hệ giữa cậu và bố mẹ từ trước đến nay vẫn luôn không tốt. Mọi cố gắng của cậu từ trước đến nay đều bị phủ nhận, bố mẹ chưa bao giờ cho cậu một lời động viên, thậm chí còn đối xử cậu không tốt bằng hai đứa em song sinh.

Dù đã cố gắng hết sức mình nhưng chưa bao giờ Tưởng Thừa thấy mình giống với gia đình, cậu và gia đình mình chẳng khác gì hai cực đối nhau. Chính bản thân cậu đã từng nghĩ liệu rằng mình có phải con của bố mẹ hay không, và rồi, sự thật đã đến, cậu chỉ là con nuôi, mọi chuyện từ trước đến nay đều đã vỡ lẽ ra hết. Cuối cùng, cậu chấp nhận rời khỏi nhà và khăn gói trở về gia đình thật sự của mình.

Tưởng Thừa hận đời không?

Chắc chắn rất hận, không hận thì không thể nào là Tưởng Thừa “trẻ trâu” của Vu Triết được, nhưng từ nhỏ đến lớn đã quen rồi nên cậu không biểu lộ ra bên ngoài. Với tâm tính của một đứa trẻ lớn lên từ thành phố, cậu đương nhiên không đời nào chấp nhận sinh hoạt ở một nơi tồi tàn như xưởng thép, cậu muốn rời khỏi đây, rời khỏi “vũng bùn lầy” này.

Nhưng dễ không?

Không hề, tình cảnh của Tưởng Thừa giáng xuống một cú tát cực kỳ vang, cuộc sống của cậu ngay lập tức từ trần gian rơi thẳng xuống dưới địa ngục. Đối diện với cậu là một ông bố đê tiện suốt ngày say xỉn cùng anh chị em trong nhà vừa “vô dụng” vừa “vô tâm”, nhà cửa thì chưa bao giờ sạch sẽ, bát đĩa để mấy ngày không rửa. Ông bố ruột của cậu cho đến ngày chết rồi cũng không khiến người khác cảm thấy đáng thương nổi, thậm chí, đến anh trai ruột cũng luôn tìm cách “bòn tiền” từ cậu em lâu ngày mới gặp.

Mặt khác, chính gia đình khiến cậu “kinh tởm” này lại là nguyên nhân khiến cho bóng ma tâm lý trong lòng cậu lớn lên, cậu cảm thấy mình quá giống bọn họ, quá giống ông bố hay gắt gỏng của mình. Cậu sợ một ngày nào có, cậu sẽ trở thành bọn họ, trở thành những người mà cậu ghét cay ghét đắng.

Gia đình của Tưởng Thừa đã vậy, hàng xóm cùng trường học cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu. Sống trong khu xưởng thép, hàng xóm nếu không phải hay ồn ào cãi nhau thì cũng là phường lưu manh đánh nhau không ngớt, Tưởng Thừa sống tại đây chưa bao giờ cảm nhận được sự yên tĩnh. Bạn học tại trường thì toàn đầu gấu, đi học chẳng khác nào đi chơi, toàn là phận cá biệt, chỉ khiến cho giáo viên than thở.

Từ góc độ của Tưởng Thừa, chúng ta sẽ có thể thấy cả thế giới như thể đang chống đối lại cậu, muốn dồn cậu đến bước đường cùng. Nhưng Tưởng Thừa không hổ danh là Tưởng Thừa, từ nhỏ cậu đã xuất sắc thì đến giờ vẫn vậy, bằng vào số tiền trợ cấp cuối cùng từ cha mẹ nuôi, cậu đã tính toán chi tiêu cẩn thận để chờ đến ngày có thể rời khỏi đây. Ngoài ra, bằng vào năng lực cá nhân, cậu muốn chứng minh cho người khác thấy, cho dù không có ai chăm sóc, cậu vẫn sẽ sống tốt.

*

Cố Phi

Tưởng Thừa đã không có cuộc sống dễ dàng, vậy thì nhân vật chính còn lại của chúng ta – Cố Phi cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Cậu là tiểu bá vương của khu xưởng thép, người người nghe danh đã sợ mất mật, nhất là khi mọi người nghe phong thanh cậu đã giết cha mình. Và cũng vì sự kiện đó, cậu đã tự thu mình lại với thế giới bên ngoài, hạn chế giao thiệp với người khác, thậm chí, cậu còn tự mình bước xuống “vũng bùn” bằng cách quen biết với những người “trông không giống người tốt”.

Kết quả, Cố Phi thành công, người ngoài nhìn vào cậu đều cho rằng cậu không có gì tốt đẹp nhưng chẳng mấy ai biết rằng, cậu lại là ví dụ điển hình nhất việc “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Cậu là một con người tài hoa, có nhiều tài lẻ khiến người không ngờ, cậu có thể đàn, có thể hát, có thể sáng tác, có thể chụp ảnh và thậm chí là còn đan lát rất thành thạo. Cậu có tâm hồn nghệ sĩ, có được tài năng hiếm người đạt được.

Xem thêm: Dầu Gội Tinh Chất Bưởi Giảm Giá Đến 40%, Dầu Gội Bưởi La Beauty (250Ml)

Ngoài ra, sự thích của cậu rất thú vị, cậu thích chơi trò chơi mà dù có thua đi thua lại hàng trăm lần rồi cũng không chán. Đến Tưởng Thừa cũng phải gọi trò chơi này là “thiểu năng”, “kém trí tuệ”, vì với danh học bá, cậu vượt quá nó hết sức dễ dàng. Cố Phi cũng có những mặt khá đáng yêu, cậu tự đặt nickname weixin cho mình là “Thỏ con ngoan ngoãn”, thi thoảng lại tự mình đi chửi mình trên diễn đàn của trường để hóng drama cho bớt nhàm chán.

Khác với một Tưởng Thừa suốt ngày cố gắng để rời khỏi xưởng thép thì Cố Phi lại có rất nhiều cơ hội để rời đi. Cậu là một con kình ngư (cá voi, cá lớn) đầy kiêu ngạo, ao làng xưởng thép này không thể nào chứa nổi cậu, sân khấu của cậu phải là biển lớn ở ngoài kia mới đúng. Nhưng đáng tiếc, trên thân cậu vẫn luôn là gánh nặng mang tên gia đình.

Giống như Tưởng Thừa, gia đình của Cố Phi cũng bất hạnh không kém, bố mất sớm, mà mất sớm đã tốt, lúc còn sống, bố cậu ngoại trừ đánh đập mẹ con cậu ra thì chẳng làm được gì. Mẹ cậu thì nhu nhược, suốt ngày chỉ biết tơ tưởng với tình nhân, chỉ luôn mong muốn có người yêu thương mình mà không nhận ra rằng, trách nhiệm của một người mẹ chính là thương yêu đùm bọc con cái. Không sai, mẹ Cố Phi không biết cách làm mẹ. Bố mẹ đã vậy, em gái cậu – Cố Miểu hay còn gọi là Nhị Miểu cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Cô bé từ nhỏ đã mắc chứng tự kỷ, ít khi nói chuyện với bên ngoài, khi phát bệnh thì lại đứng hét cho đến khi khan hết cả cổ họng. Cô bé không biết cách phải phản ứng với thế giới bên ngoài như thế nào, cho nên mới phải có Cố Phi chăm sóc.

*

Nhị Miểu

Cố Phi có thể rời khỏi xưởng thép nhưng vì gia đình, cậu không thể đi, Nhị Miểu không chữa được bệnh, sẽ không thể đi được. Em gái cậu ở lại, cậu buộc phải ở lại. Trước khi gặp Tưởng Thừa, cuộc đời của Cố Phi là một vùng trời tăm tối vô tận. Sau khi gặp được Tưởng Thừa, đối phương nghiễm nhiên trở thành ánh sáng của đời cậu.

Đối với Tưởng Thừa, Cố Phi lại có thể bao dung, có thể biểu hiện ra mặt dịu dàng mà trước đây chưa từng ai có được “diễm phúc” đó. Cậu vì Tưởng Thừa mà cố gắng rất nhiều, nhất là trong giai đoạn Tưởng Thừa chuẩn bị cho kỳ thi đại học, khi đó, cậu đã lo cho Tưởng Thừa từ A đến Z không thiếu chút nào. Cố Phi chăm sóc, nâng niu Tưởng Thừa đến mức chúng ta khi đọc cũng phải ghen tị không thôi.

Tưởng Thừa không thể sống thiếu Cố Phi, bởi vì đó là chỗ dựa vững chắc của cậu trong chuỗi ngày bi kịch và vô vọng này. Thông minh như Tưởng Thừa tự nhiên có thể nhìn ra điểm mấu chốt khiến Cố Phi không thể rời khỏi xưởng thép nằm ở Nhị Miểu, cho nên khi lên đại học, cậu đã âm thầm tìm hiểu tâm lý học cùng tìm bác sĩ điều trị tâm lý riêng cho Nhị Miểu. Cậu hiểu Cố Phi nên không muốn tiết lộ, nào ngờ, chuyện cuối cùng cũng bị lộ ra ngoài.

Cố Phi cảm kích những gì Tưởng Thừa đã làm nhưng cùng lúc đó, cậu lại cảm giác chính bản thân mình đang kéo chân sau của Tưởng Thừa. Cuộc đời Tưởng Thừa đáng lý ra phải tươi sáng hơn chứ không phải ngày đêm lăn lộn với đống sách tâm lý khiến cả người phải gầy guộc đến hốc hác như vậy. Từ đó, bi kịch “chia tay” cuối cùng cũng diễn ra. Nhưng Cố Phi ngàn vạn lần không ngờ rằng, chính vì cậu mà Tưởng Thừa lại rơi vào một chứng bệnh tâm lý khiến giọng nói mất đi trong khoảng thời gian dài.

Tuy rằng đến cuối, hai người vẫn về lại với nhau nhưng trong khoảng thời gian ngược lên ngược xuống của đôi trẻ, không ít độc giả đã phải rơi nước mắt mà xót thương. Hai người Cố phi và Tưởng Thừa quá khổ, bọn họ là tình đầu của nhau, cho nhau những kỷ niệm tốt đẹp nhất nhưng đồng thời cũng là mối tình đem lại nhiều khổ đau nhất.

Cậu có bao giờ nghĩ đến việc có bạn trai không?

Cậu là muốn ta yêu nhau, hay chỉ muốn quen thôi?

Cả hai người đều lựa chọn tỏ tình theo một cách rất riêng, không phải kiểu “tôi yêu cậu, chúng ta hẹn hò đi” hay theo kiểu “tôi với cậu hợp nhau đấy, yêu nhau không?”. Cái cách hai người tỏ tình giống như tên của truyện, ngang tàn, bất chấp.

Theo mình nhớ ở câu sau trong nguyên tác là muốn yêu đương hay nói chuyện yêu đương, chỗ này mình không nhớ quá rõ, chỉ nhớ một câu được dịch ra như thế này. Đây là câu hỏi mà Cố Phi từng hỏi Tưởng Thừa, nếu như Tưởng Thừa trả lời quen nhau, tức là chỉ yêu đương thường thường thôi, thì cậu đã không nghĩ nhiều. Sau khi chia tay Tưởng Thừa, cậu sẽ buông xuôi, không yêu ai nữa.

Nhưng vì câu trả lời là yêu nhau nên Cố Phi đã bất chấp mọi thứ mà đến với Tưởng Thừa, vì cậu mà cố gắng, vì cậu mà đón nhận vầng thái dương chiếu sáng cuộc đời tăm tối này.

Tôi muốn đạp vỡ mê mang đi qua thời gian, mở mắt ra cậu sẽ nghe thấy,

Tôi muốn, vai trái có cậu, vai phải mỉm cười

Tôi muốn, ở trong mắt cậu, nghênh ngang chạy trốn

Tôi muốn, một ánh mắt, liền tới già.

Tổng kết – 10/10

Tát Dãlà một câu chuyện mà trừ bỏ tình yêu, chúng ta còn chứng kiến được tình người thấm nhuần không toan tính.

Như Phan Trí – Một BFF mà bất kỳ ai cũng hằng mong muốn.

Vương Húc – Một người thích làm đại ca nhưng “có tiếng mà không có miếng”.

Dịch Tĩnh – Cô bạn chăm học đến mức ngất xỉu trong ngày thi, dù cố thế nào cũng không vượt qua được Tưởng Thừa.

Hứa Hành Chi – Đàn anh trong trường đã giúp Nhị Miểu điều trị tâm lý cũng như chỉ ra chứng bệnh tâm lý của Cố Phi.

Thầy Từ và Thầy Lỗ – Hai người thầy dù gặp sự chống đối của học sinh nhưng vẫn luôn hết lòng tận tình với nghề giáo, tận tình với nhiệm vụ của những người lái đò cao cả.

Hay Lý Viêm, Triệu Kha – Đám bạn “bất hảo” của Cố Phi, bọn họ hiểu hoàn cảnh của cậu nên luôn tạo điều kiện để giúp đỡ cậu tốt nhất có thể.

Sự tồn tại của những nhân vật này khiến cho thế giới củaTát Dãtrở nên phong phú, chân thật, nhuốm lên nhiều màu sắc khác nhau và sinh động hơn bao giờ hết. Mặt khác, truyện của Vu Triết từ trước đến nay đều HE cả nên mọi người không cần phải lo đến chuyện ngược đã đời rồi SE các loại, mình vẫn luôn tin tưởng bút lực cũng như tâm niệm của má Vu, dù đời có khổ thế nào thì một tương lai tươi sáng vẫn sẽ luôn chờ đợi chúng ta.

Vì là truyện của Vu Triết nên tag hỗ công là chuyện hết sức bình thường, cá nhân mình thích đọc thể loại này vì nó khá thực. Trước đây mình từng vô tình xem được một buổi live stream trên Youtube của một bạn gay ở Hàn Quốc, bạn đó nói rằng trước khi biết mình nằm trên hay dưới thì cứ thử hết cả hai, sau đó mới biết mình hợp với bên nào. Ngoài đời hỗ công nhiều lắm mọi người, cho nên đừng quá lạ lẫm hay xa tránh tag hỗ công này quá, truyện của Vu Triết vốn thực tế như vậy (dù bên trong vẫn mang màu hường hơn so với thực tế).

Hơn nữa trong truyện có một yếu tố mà mình rất thích, đó là hình xăm của Cố Phi và Tưởng Thừa (mình thích xăm lắm, đến truyện tự viết cũng phải bỏ xăm vào chịu được). Hình xăm cặp của hai bạn trẻ rất độc đáo, là hàm răng cạp vào của hai bạn. Cố Phi còn đỡ, ngay trên xương quai xanh, còn Tưởng Thừa thì ngay phần má đùi sát chỗ đó (Ôi tình thú của bọn yêu nhau).

Tóm lại,Tát Dãđến nay vẫn luôn là một tác phẩm rất hay thuộc dòng truyện LGBT+ nên mình rấthighly recommendmọi người đi đọc, không uổng phí thanh xuân đâu (mặc dù lúc đọc thì thanh xuân của mình đã trôi theo gió . . .).

Xem thêm: Tranh Tâp Tô Màu Giúp Tăng Khả Năng Tư Duy, 150 Tranh Tô Màu Cho Bé Mầm Non

Hiện nay Tát Dã đã được mua bản quyền, các bạn tìm mua trên các trang thương mại điện tử hoặc ra nhà sách lớn như Fahasa nha.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *