Có số điện thoại lạ gọi đến, Than bắt máy:

– Than, Yo nè.

Đang xem: Tình yêu vượt giới hạn

– Yo, có chuyện gì không?

– Than, đến nhanh đi được không, mẹ đang hôn mê ở bệnh viện và cứ liên tục gọi tên Than.

Mọi thứ như đảo lộn trước mắt Than, bệnh viện, hôn mê, Bungah, đợi em, chắc chắn phải đợi em.

Phòng bệnh trắng xóa xộc lên một mùi khó chịu, Bungah nằm đấy, có cả Yo và bố nhưng mọi thứ im lặng đến đáng sợ, vị bác sĩ bước đến chỗ chúng tôi:

– Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà hãy tranh thủ nói những lời cuối cùng với bệnh nhân đi.

Than như chết lặng, tháng rồi còn đi từ thiện chung, vẫn còn bình thường mà, tại sao giờ lại như vậy? Than đi đến ngồi bên giường bệnh của Bungah, nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh dần đi áp lên má mình mong truyền đi ít hơi ấm, Bungah dần mở mắt:

-Than, tôi có đang mơ không, là em sao?

– Là em, Than đây, Than đang ở cạnh cô đây.

– Tốt quá rồi, coi như ông trời xót thương, cho tôi được nhìn thấy em lần cuối.

Bungah cười nhưng nước mắt lại rơi ra, nụ cười sao chua chát quá, bàn tay yếu ớt cố gắng lau đi những giọt nước mắt cho Than:

– Ngốc quá, gặp lại nhau phải vui chứ, sao lại khóc? Nhưng mà, chúng ta lại sắp phải xa nhau nữa rồi, lần này là mãi mãi.

Than kêu lên trong tuyệt vọng:

– Em không muốn, không muốn.

Xem thêm: Tham Khảo Bài Văn Khấn Ông Công, Ông Táo Phổ Biến Nhất, Văn Khấn Ông Công, Ông Táo Phổ Biến Nhất

– Ôm tôi lần cuối thôi, có được không?

Than đi đến bên đầu giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng đỡ Bungah tựa vào lòng mình, ôm chặt.

– Cảm ơn em, đã làm sống lại cảm giác này trong tôi một lần nữa. Dù có chết đi, tôi cũng sẽ mỉm cười. Ít ra, trong cuộc đời tẻ nhạt và vô vị này, tôi gặp được em, là điều làm tôi hạnh phúc nhất, em làm con tim tôi sống dậy, dạy tôi cách yêu, cho tôi thấy những điều mới mẻ trong cuộc sống. Những chuyện xảy ra dù có đúng hay sai, thì tôi cũng chưa bao giờ hối hận.

– Em xin lỗi Bungah, xin lỗi, làm ơn đừng rời xa em được không?

– Tôi không trách em, có trách cũng chỉ trách chúng ta gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Tôi chết đi rồi, mọi thứ cũng theo tôi mà chấm hết, em hãy trở về lại với cuộc sống của mình trước đây khi chưa gặp tôi, không ưu phiền, không đau khổ, vui vẻ bên  người làm em hạnh phúc. Dù cho tôi có cố ép buộc mình thế nào cũng không thể nào quên em được, xin lỗi Than, thật đúng là không nên đâu phải không. Nhưng giờ cho tôi thêm một lần, cuộc đời này cũng chỉ cho phép tôi còn được một lần để nói tôi yêu em.

Cảm nhận được bàn tay buông lỏng của Bungah, hơi thở cuối cùng đã trút đi, chỉ còn lại đó gương mặt bình thản vì có lẽ đã nói ra được những lời cất giấu trong lòng từ bấy lâu nay. Còn Than, Than không gào lên la hét, chỉ cố gắng siết chặt vòng tay mình quanh Bungah, cằm tựa vào trán cô ấy, ngàn vạn lời nói, giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Ngày đưa Bungah về nơi yên nghỉ cuối cùng, khi mọi người đã về hết thì Than vẫn còn đứng đấy, vẫn nghe văng vẳng bên tai lời Yo nói: hai năm trước, sau khi Than đi không lâu, mẹ được chuẩn đoán là mắc bệnh tim, điều trị một thời gian bệnh tình cũng thuyên giảm một chút, nhưng không hiểu sao sau khi đi từ thiện trở về, bệnh mẹ ngày một nặng hơn, bác sĩ chỉ định phẩu thuật gấp nhưng ca phẫu thuật không thành công. Trong cơn hôn mê, mẹ cứ gọi tên Than, Yo muốn gọi Than nhưng không có số điện thoại đành gọi hỏi bạn bè cũ, cũng may là họ có.

Than bước đến và nhẹ nhàng đặt lên tấm bia 1 nụ hôn:

-Người đi, mang luôn cả trái tim em theo rồi.

Xem thêm: 19+ Thỏi Son Màu Cam Nâu – Top 20 Cây Son Màu Cam Đất Đẹp Lung Linh

———————————————————HẾT—————————————-

TÁI BÚT

Tác giả đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không sao đưa câu chuyện đi đến happy ending được. Có lẽ, mạch cảm xúc của phim vẫn còn ăn sâu trong tiềm thức. Thành thật xin lỗi nếu khiến bạn đọc thất vọng.

Có người từng nói, đúng thời điểm, gặp đúng người là hạnh phúc, đúng thời điểm gặp sai người là bi thương, sai thời điểm gặp đúng người là tiếc nuối, sai thời điểm gặp sai người là bất đắc dĩ. Vậy thì giữa Than và Bungah là tiếc nuối, nhưng họ phải tiếc nuối đến hết cuộc đời mình. Đừng trách Than khi cô ấy quyết định ra đi mà bỏ lại Bungah một mình như vậy. Người ở lại đau khổ thì kẻ ra đi cũng chỉ có đau thương. Than nói Than sẽ nhớ kỹ bài học này, rằng cuộc đời chúng ta luôn có vạch giới hạn giữa những điều nên và không nên. Nhưng Than à, người ta đi đến điểm dừng khi và chỉ khi người ta hết yêu thôi, còn với tình yêu thì đâu là điểm dừng, đâu là nên hay không nên đây??

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *